Skip to main content

Loài hoa đẹp nhất

Tia nắng sớm chiếu sáng những cánh Hoa Đá, nơi mà Gió Ác giờ mới nhận ra rằng rất nhiều mầm cây non đang từ đó tiếp tục sinh sôi...
Loài hoa đẹp nhất
Tia nắng sớm chiếu sáng những cánh Hoa Đá, nơi mà Gió Ác giờ mới nhận ra rằng rất nhiều mầm cây non đang từ đó tiếp tục sinh sôi...

Một ngày nọ, Gió Ác đi qua một khu rừng nơi mà các loài cây đang tranh luận với nhau xem loài nào xứng đáng trở thành vua của muôn loài. Cây nào cũng có những cái riêng của mình mà chẳng loài nào khác có được nên chúng cứ nhất nhất cho rằng chỉ có mình mới xứng đáng. Chẳng loài nào chịu loài nào, thấy Gió đi qua chúng bèn nhờ Gió phân xử.

- Gió ơi, gió đi muôn nơi, gió thấy mọi điều. Gió hãy nói xem trong chúng tôi loài nào xứng đáng làm vua của mọi loài được không?

- Loài cây các ngươi chẳng phải có sống cả đời thì cũng chỉ là để ra hoa, kết quả đấy thôi. Bây giờ ta sẽ đuổi hết mây đi để trời không mưa nữa. Trong các ngươi loài nào sống sót và ra hoa được cho tới khi trời mưa sẽ trở thành vua của mọi loài cây

Không có mưa thì làm sao mà sống nổi chứ nói gì đến ra hoa. Nhưng cái danh vua của muôn loài làm cho lũ cây trở nên mù quáng.

- Được, chúng tôi đồng ý

Gió cười lạnh lùng rồi bay đi, nó đuổi hết mây ra khỏi khu rừng. Chẳng còn mây che bớt nắng, những cái cây ngày ngày bị mặt trời thiêu đốt, những cái lá xanh tươi cháy bạc vì nắng, những cành nhỏ khô quắt chẳng còn một chút nhựa sống. Cả khu rừng vốn xanh tươi là vậy, chẳng mấy chốc xác xơ hoang tàn.

"Gió ơi hãy làm ơn đem mây tới, hãy làm mưa đi, chúng tôi không chịu nổi nữa rồi" - Những cái cây đang hấp hối cố sức kêu lên khi thấy Gió

"Không, chúng tôi vẫn chịu được" - những cái cây khác dù yêu ớt nhưng cũng cố sức kêu lên."Phải tìm ra được vua của muôn loài"

Loài hoa đẹp nhất
Gió lại cười lạnh lùng rồi bay đi, mang theo lũ lá khô và mạng sống của không ít những cái cây ngu ngốc. Mặt trời trên cao ngày ngày vẫn thiêu đốt khu rừng. Cũng chẳng một đám mây nào có thể bay tới để có được một cơn mưa. Lũ cây giờ đã hối hận lắm nhưng chẳng thể làm gì ngoài kêu than và khóc lóc nhưng làm sao thay đổi được định mệnh nghiệt ngã rằng cái chết đang đến với chúng, ngày một gần hơn. Thời gian cứ trôi đi như thế, chẳng ai còn có thể nhận ra được khu rừng ngày xưa nữa. Bây giờ nó đã trở thành một hoang mạc khô cằn.

Ngày Gió trở lại, nó bay khắp nơi, mang những nắm cát bụi phủ lên thân xác của những cái cây ngu ngốc giờ chỉ còn là những cành khô vô hồn

"Này thì thích làm vua này, lũ cây ngu ngốc" vừa bay Gió vừa cười nhạo. Bất chợt nó khựng lại, như không tin vào mắt mình nữa. Gió chợt thấy giữa hoang mạc khô cằn vẫn còn sự sống. Không, còn hơn cả sự sống, đó là hai cái cây nhỏ bé và cả hai đều đang có hoa. Một loài với cái thân mọng nước và những cái gai đâm ra tua tủa. Trên thân nó, những bông hoa bé nhỏ và xinh đẹp thật trái ngược với những cái gai sắc nhọn. Còn loài cây thứ hai kia, Gió cũng không biết nó là loài gì, chỉ thấy những bông hoa của nó như mọc ra từ đá sỏi.

- Không thể nào! Làm sao các ngươi có thể sống được!

- Ngươi thấy không ta vẫn sống đấy thôi. Ngươi có thấy những cái gai gẫy gập trên thân ta không, để sống sót và ra được hoa ta đã phải chịu bao nhiêu đau đớn và cũng làm đau không biết bao nhiêu loài khác đấy. Chỉ có ta mới xứng đáng làm vua của muôn loài cây. Ta là Xương Rồng

Gió nhìn sang loài cây có những bông hoa như mọc ra từ đá sỏi nhưng nó chỉ im lặng không nói gì

- Phải các ngươi đã sống sót và ra hoa nhưng cả hai đều làm được ta biết chọn loài nào làm vua đây. Ngươi còn nhớ lời ta đã nói chứ, các ngươi phải sống sót và ra hoa cho tới khi trời mưa. Ta sẽ làm mưa nếu các ngươi loài nào còn sống được sau cơn mưa này sẽ làm vua của mọi loài cây

- Bao khổ cực ta đều chịu được, có lẽ nào ta lại không chịu nổi một cơn mưa

Xương Rồng nói rồi nhìn sang cái cây bé nhỏ bên cạnh vẫn đang im lặng. Trong cuộc chiến cuối cùng này nó hoàn toàn có khả năng giành phần thắng.

Gió Ác lạnh lùng cười rồi bay đi. Nó bay đi rất xa gom mây về, những đám mây nặng trĩu những nước bị dồn lại đen kịt cả bầu trời. Đêm đó trời mưa to lắm, những hạt mưa bị Gió Ác thổi bay như những mũi tên quất vào hai cái cây. Những đá, những sỏi cũng bị nó cuốn tung lên như muốn chôn vùi hai cái cây tội nghiệp "Chúng mày muốn thắng sao? Chỉ có cái chết và sự hủy diệt mới chiến thắng muôn loài. Khi ta mang nó tới ta mới là người chiến thắng" Gió Ác cười lên ghê rợn.

Sáng sớm hôm sau, khi Mặt Trời bắt đầu nhô lên, Gió Ác quay lại nơi hai cái cây. Đúng như nó nghĩ, Xương Rồng ngã gục và đã chết, những bông hoa của nó hôm qua giờ cũng chẳng còn hình dạng. Cái cây bé nhỏ cũng chịu chung số phận.

- Các người thấy không, cuối cùng thì chỉ có cái chết là chiến thắng tất cả, ta mang nó tới và ta mới là kẻ chiến thắng.

Gió Ác nhìn hai cái xác cây rồi định bay đi

- Không ngươi thua rồi

Mặt Trời bỗng trả lời nó và rọi tia nắng đầu tiền xuống chỗ cái cây nhỏ bé.

- Cái cây nhỏ bé chẳng cần biết mình sống được bao lâu, dù khó khăn thế nào thì mỗi ngày qua nó đều chắt chiu từng chút nhựa sống, tạo nên những chiếc lá như những cánh hoa. Ngươi thấy không? Bản thân nó đã là một bông hoa rồi. Ngươi có thể giết được nó nhưng có chắc rằng nó đã chết?

Tia nắng sớm chiếu sáng những cánh Hoa Đá, nơi mà Gió Ác giờ mới nhận ra rằng rất nhiều mầm cây non đang từ đó tiếp tục sinh sôi...

Fiat Thu Oanh sưu tầm
+ những nụ cười
+ mười điều ‘không thể’
+ tình yêu luôn tìm ra được đường lối