Skip to main content

Hạnh phúc là khi...

Có người khuyên muốn trân trọng cái gì đó hãy tưởng tượng ra ngày có thể mất nó. Nghe thật hài hước và đau lòng nhưng đúng.
Hạnh phúc là khi...
Có người khuyên muốn trân trọng cái gì đó hãy tưởng tượng ra ngày có thể mất nó. Nghe thật hài hước và đau lòng nhưng đúng.

Một người đàn ông nọ đi qua một cánh đồng, thình lình bị cọp đuổi... Anh ta chạy bán sống bán chết mà vẫn không tìm ra chỗ dung thân. Anh chạy mãi để rồi cuối cùng thấy mình đứng bên bờ vực thẳm. Phía sau lưng, con cọp vẫn không buông tha.

Không còn biết làm gì nữa, người đàn ông phải lấy sức để đu lên một cành cây bắc qua vực thẳm. Nhìn xuống dưới thung lũng, anh ta lại thấy một con cọp khác cũng đang nằm chờ chực. Người đàn ông đáng thương chỉ còn niềm hy vọng duy nhất: đó là nằm chờ đợi cho đến khi hai thú vật mệt mỏi bỏ đi...

Chờ đợi trong lo sợ vẫn là cực hình lớn lao nhất đối với con người. Giữa lúc anh ta đang phải chiến đấu với sợ hãi và mệt mỏi, thì tình cờ bỗng có hai con chuột bỗng từ đâu xuất hiện trên chính cành cây anh đang đu vào. Hai con vật bắt đầu gặm nhấm lớp vỏ xung quanh cành cây. Bình thường, chuột là một trong những loài thú mà anh gớm ghiếc nhất vì sự dơ bẩn của nó. Tiếng kêu của nó cũng là một âm thanh làm cho lỗ tai anh khó chịu.

Thế nhưng, trong cơn sợ hãi tột cùng này, người đàn ông bỗng nhìn thấy hai con chuột thật đáng yêu. Những hàm răng mũm mĩm của chúng trông dễ thương làm sao! Tiếng kêu của hai con vật cũng trở thành một âm thanh êm dịu hơn tiếng gầm thét của hai con cọp.

Giữa lúc anh đang theo dõi từng động tác của hai con chuột, thì một con chim bỗng từ đâu bay lại, thả rớt trên cành cây một trái dâu rừng. Anh đưa tay nhặt lấy trái dâu và thưởng thức hương vị ngọt ngào của trái rừng bỗng nên thơ đáng yêu lạ lùng...

Hàng ngày, ta vẫn miệt mài đi kiếm tìm hạnh phúc, ngỡ tưởng rằng hạnh phúc rất xa xôi và khó tới. Nhưng, thực ra, hạnh phúc luôn ở xung quanh ta, tồn tại chân thật đến từng chi tiết. Chỉ có điều chúng ta có chịu nhận ra và coi đó là hạnh phúc hay không. Bí quyết của hạnh phúc cũng chính là biết đón nhận những niềm vui nhỏ trong cuộc sống mỗi ngày.

Cuộc sống của mỗi người luôn tràn ngập những niềm vui nhỏ mà chỉ khi nào mất đi, chúng ta mới cảm thấy luyến tiếc. Khi trên giường bệnh ta mới tiếc những tháng ngày phí hoài sức khỏe, khi ra trường ta mới tiếc những lúc ngồi trên giảng đường, khi mất đi một ai đó ta mới nhận ra ta yêu người đó biết nhường nào. Khi có trong tay, ta chẳng nhìn, chẳng bận tâm; để đến lúc không còn có quyền níu kéo, ta lại tiếc cho những thứ thuộc về quá khứ.

Có người khuyên rằng muốn trân trọng một cái gì đó hãy tưởng tượng ra ngày có thể mất nó. Nghe thật hài hước và đau lòng nhưng có lẽ nó đúng!

Linh Hoa
(Dịch từ True Life)