Skip to main content

Con La đói chê của ăn, quỳ lạy Mình Thánh Chúa

Toàn dân ngỡ ngàng, hết sức vui mừng và nhiệt liệt tán thưởng. Khắp nơi vang bài ca: “Thánh, chí Thánh. Ngàn trùng chí Thánh”. Ông Giacaria khóc nức nở, tay đấm ngực, miệng không ngớt lặp đi lặp lại: - Lạy Chúa tôi, lạy Thiên Chúa của tôi! Và ông đã xin trở về đạo Công giáo.
Con La đói chê của ăn, quỳ lạy Mình Thánh Chúa
Lạ lùng thay, mặc dù bị bỏ đói đã hơn hai ngày nhưng chị la không nhào tới thúng lúa mạch thơm ngon ngay trước mặt, nhưng tiến về hào quang Thánh Thể, gập hai chân trước, cúi đầu hồi lâu bái lạy Đấng tạo thành vũ trụ.

Tại thành phố Bourges, có một tín đồ Do Thái tên là Giacaria Guillard. Ông không chấp nhận một số tín điều của Giáo hội Công giáo, và ông nghĩ rằng đó là những điều Giáo hội áp đặt trên các Kitô Hữu. Ông cương quyết không bao giờ cúi đầu trước những áp đặt như thế. Ví như bí tích Thánh Thể, ông cho rằng đó là chuyện hoang đường, Thiên Chúa cao sang quyền phép vô cùng mà lại ngự trong tấm bánh nhỏ xíu tầm thường ư? Kẻ học thức không thể tin một trò lừa đảo như thế.

Một lần kia, thánh Antôn Pađua linh mục đến rao giảng tại thành phố Bourges, ông Giacaria vì tò mò và vì bạn bè lôi kéo, ông len lỏi vào đám đông đang tụ tập ngoài quảng trường để nghe giảng. Sự thánh thiện, kiến thức và sức thuyết phục của vị linh mục này đã lay động phần nào chủ thuyết hoài nghi của ông.

Cha Antôn Pađua đã thao thao bất tuyệt về bí tích Thánh Thể suốt hai giờ đồng hồ. Cuối bài giảng, cha kêu gọi mọi người hãy tin tưởng trọn vẹn vào bí tích Thánh Thể, mặc dù ông Giacaria rất khâm phục lý lẽ của cha Antôn, nhưng ông vẫn hoài nghi: chẳng lẽ ông linh mục này chỉ cần cầm lấy mẩu bánh, cúi xuống và đọc: “Này là mình Ta” thì bánh trở nên Đức Giêsu Kitô, trở nên Thiên Chúa sao?

Ngày hôm sau, ông Giacaria cưỡi con la mẹ đi ngang qua nhà thờ thánh Phêrô thì gặp cha Antôn. Ông liền nhảy xuống đất để nói chuyện với cha:

- Hôm qua, tôi rất thú vị khi được nghe cha giảng. Tôi đến không phải để xin trở về đạo Công Giáo đâu, cha đừng lầm. Cha giảng về cái gọi là bí tích Thánh Thể quả thật rất là phi thường. Theo lời cha, thì cha có thể làm cho Đức Giêsu Kitô hiện diện trong Thánh Thể. Tôi không tin đã đành, song tôi nhận thấy cha hơi lạm dụng lòng dễ tin của người dân tốt bụng… Dù sao, tôi dám quả quyết tôi sẽ tin, nếu tôi thấy Đức Giêsu trong đó.

Cha Antôn dịu dàng lắng nghe. Bỗng cha trở nên nghiêm nghị… trầm ngâm… rồi cha nói:

- Này ông Giacaria, nếu như Đức Kitô hiện diện trong bí tích Thánh Thể làm phép lạ cho ông thấy sự hiện diện của Người, ông sẽ tin chứ?
- Tất nhiên, nhưng phải là phép lạ tỏ tường đấy!
- Được, con la mẹ kia của ông phải không? Chị ta thích lúa mạch chứ?
- Còn phải nói, ngay cả khi bụng no tròn, hễ trông thấy lúa mạch là chị ta nhảy bổ vào ngay. Chị ta tham ăn đến điên dại…
- Thế thì càng hay, từ bây giờ, ông hãy bỏ đói chị ta trong hai ngày, sau đó dẫn tới quảng trường kia. Tôi sẽ kiệu Mình Thánh Chúa đến đó. Rồi ta sẽ đặt trước mõm chị la một thúng lúa mạch. Nếu chị không thèm ăn lúa mạch mà quỳ gối trước Mình Thánh Chúa thì ông tính sao?
- Hay đấy! Nếu thế, tôi sẽ tin… (ông cười nức nẻ). Nhưng lẽ nào chị la lại chê lúa mạch, chuyện lạ thường đấy cha ạ.
- Cứ thử xem sao. Hôm nay thứ hai, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào sáng thứ năm. Tạm biệt ông.

Sáng thứ năm, dân chúng tụ tập tại quảng trường rất đông, cả các vùng lân cận cũng đến. Vì lẽ ông Giacaria loan tin khắp nơi, ở đâu người ta cũng bàn tán chuyện thách thức giữa ông và cha Antôn.

Ông Giacaria xồng xệch kéo con la tới. Tội nghiệp con vật bị bịt mõm, lại bị bỏ đói đã hơn hai ngày làm sao đi nổi. Bấy giờ dân chúng la hét om sòm. Ông đi nhanh đấy, coi chừng con vật chết mất, ông tính quyên tiền mua con khác chứ… Ông khéo lo! Người Do Thái lúc nào mà túi chẳng đầy tiền. Này ông Giacaria hãy vững tâm. Làm gì có chuyện la trở thành lừa được.

Lúc đó, cánh cửa nhà thờ thánh Phêrô mở ra. Một đoàn lễ sinh tay cầm nến sáng tiến ra. Cuối đoàn, một chú giúp lễ rung chuông liên hồi. Tiếp đến, một đoàn linh mục cùng với cha Antôn kiệu Mình Thánh Chúa đi ra.

Bầu khí im lặng bao trùm đám đông. Nhưng trong lồng ngực mỗi người con tim lại đang dồn dập và hồi hộp chờ đợi.

Đoàn rước dừng lại giữa quảng trường. Vài người đem một thúng lúa mạch đặt xuống bên cạnh.

Bấy giờ, cha Antôn cung kính giơ cao hào quang đựng Thánh Thể. Lúc đó, ông Giacaria tháo mõm cho chị la và thả ra. Lạ lùng thay, mặc dù bị bỏ đói đã hơn hai ngày nhưng chị la không nhào tới thúng lúa mạch thơm ngon ngay trước mặt, nhưng tiến về hào quang Thánh Thể, gập hai chân trước, cúi đầu hồi lâu bái lạy Đấng tạo thành vũ trụ.

Toàn dân ngỡ ngàng, hết sức vui mừng và nhiệt liệt tán thưởng. Khắp nơi vang bài ca: “Thánh, chí Thánh. Ngàn trùng chí Thánh”.

Ông Giacaria khóc nức nở, tay đấm ngực, miệng không ngớt lặp đi lặp lại:
- Lạy Chúa tôi, lạy Thiên Chúa của tôi!
Và ông đã xin trở về đạo Công Giáo.

Sưu tầm