Skip to main content

Không trách mắng

Tôi đã học được một điều thực sự quan trọng trong cuộc sống: Trách mắng quả thật không cần thiết, đôi khi đó còn là một việc hoàn toàn vô ích.
Không trách mắng
Tôi đã học được một điều thực sự quan trọng trong cuộc sống: Trách mắng quả thật không cần thiết, đôi khi đó còn là một việc hoàn toàn vô ích.

Tôi quen gia đình nhà White khi mới vào đại học. Họ hoàn toàn khác gia đình tôi. Dù vậy, ở bên họ, lúc nào tôi cũng cảm thấy hết sức thoải mái. Jane White với tôi thoạt tiên là bạn trong trường, rồi kế tới, cả gia đình đón tiếp tôi, là người ngoài, như thể đón người em họ mới tìm ra.

Ở nhà tôi, mỗi khi có chuyện gì không hay, nhất thiết là phải tìm cho ra thủ phạm để trách mắng.

“Cái này là ai làm đây?” Mẹ tôi hét lên trong nhà bếp hỗn độn như bãi chiến trường.

“Tại con đó, Katharine!” Cha tôi đay nghiến mỗi khi con mèo biến mất hoặc cái máy giặt bị hỏng.

Ngay từ khi còn nhỏ, anh chị em chúng tôi vẫn hay nói với nhau: “Trong nhà mình còn một người nữa là ông Trách Mắng. Mỗi tối, ngồi vào bàn, nhớ dọn cho ông ấy một phần ăn!”

Nhưng gia đình nhà White lại không bao giờ quan tâm đến ai vừa gây ra việc gì! Họ chỉ thu dọn những mảnh vỡ và tiếp tục sống vui vẻ. Tôi chỉ thực sự hiểu hết nét đẹp của nếp sống này vào mùa hè Jane qua đời.

Ông bà White có 6 người con, 3 trai, 3 gái. Vào tháng bảy, ba người con gái nhà White và tôi quyết định đi từ Florida đến New York. Hai cô lớn nhất, Sarah và Jane, đều là sinh viên. Người nhỏ nhất, Amy, vừa mới có bằng lái xe. Tự hào vì điều đó, cô rất mong đến chuyến đi để được thực tập.

Hai cô chị chia nhau lái xe suốt chặng đầu; đến khu thưa dân cư, họ mới cho Amy lái. Thế rồi, cô bé đột nhiên đi lạc vào đường ngược chiều, đã vậy mà Amy vẫn tiếp tục cho xe chạy băng băng, không dừng lại.

Một chiếc trọng tải đã không kịp dừng, nên lao thẳng vào xe chúng tôi. Jane chết ngay tại chỗ.

Khi ông bà White đến bệnh viện, họ thấy hai cô con gái của mình còn sống sót, nằm chung một phòng. Đầu Sarah thì quấn băng; còn chân Amy thì bó nạng. Hai ông bà ôm lấy chúng tôi, khóc, buồn vui lẫn lộn khi gặp lại các con. Họ lau nước mắt cho các con, thậm chí còn trêu Amy khi thấy cô bé tập sử dụng nạng.

Với cả hai cô con gái, đặc biệt là với Amy, họ nói đi, nói lại: “Bố mẹ mừng biết bao khi thấy con còn sống.”

Tôi vô cùng kinh ngạc vì họ không kết tội, chẳng trách mắng ở đây.

Về sau, tôi hỏi ông bà sao lại không có một lời kết tội nào đối với việc Amy đã đi vào đường cấm. Bà White bảo:

“Jane đã mất rồi, và chúng tôi thương nhớ nó kinh khủng! Nhưng nói hay làm gì thì có mang Jane về được đâu. Trong khi đó Amy còn cả cuộc đời trước mặt. Làm sao nó có thể sống hạnh phúc nếu cứ cảm thấy rằng chúng tôi oán trách nó vì đã gây ra cái chết của chị gái?”

Họ nói đúng. Amy tốt nghiệp đại học và lấy chồng vài năm sau đó. Cô trở thành mẹ của 2 bé gái, và bé lớn nhất tên là Jane.

Tôi đã học được từ gia đình White một điều thực sự quan trọng trong cuộc sống: Trách mắng quả thật không cần thiết, đôi khi đó còn là một việc hoàn toàn vô ích.

Nguồn: Sưu Tầm