Skip to main content

Vui phận

Nếu chúng ta muốn thành công khắp nơi, trước hết chúng ta hãy thành công nơi mảnh đất quê hương mình đang sống, với những phương tiện mình đang có.
Vui phận
Nếu chúng ta muốn thành công khắp nơi, trước hết chúng ta hãy thành công nơi mảnh đất quê hương mình đang sống, với những phương tiện mình đang có.

Hồi ấy có một người Ba Tư tên là Ali Haphet, chủ một nông trại rộng lớn cạnh sông Indus, có vườn trái cây, có đồng lúa xanh, có dòng suối mát chảy qua. Hơn nữa, ông còn có tiền cho vay kiếm lời. Nói chung, ông là người hài lòng với cuộc sống vì ông giàu có hay nói cách khác ông giàu có vì ông hài lòng với cuộc sống.

Một hôm, một nhà sư lão thành nổi tiếng là một bậc hiền sĩ đến thăm Ali Haphet đã kể cho ông nghe việc Thượng Đế tạo dựng trời đất, nhà sư nói rằng:

Thế gian này thoạt đầu chỉ là một dải sương mù, nó xoáy thành vòng tròn, Thượng Đế gia tăng tốc độ đến nỗi dải sương mù xoáy quá nhanh và cuối cùng biến thành quả cầu lửa khổng lồ. Khối lửa đó xaoy tít trong vũ trụ xuyên qua những dải sương mù khác, dần dần lớp ngoài cùng đọng nước thành mưa rơi xuống quả cầu lửa. Với thời gian nước làm nguội và cứng lớp vỏ bên ngoài. Khi đó, khối nóng bỏng bên trong cứ bị dồn nén và bắn ra ngoài tạo thành núi đồi, đồng bằng, thung lũng. Chất nóng bắn ra đó nếu nguội thật nhanh sẽ thành đá hoa cương ít nhanh hơn thành đồng, ít nhanh hơn nữa thành bạc, kế đó là vàng, và sau cung kim cương được tạo thành.

Vị sư bảo rằng kim cương là những hạt kết tinh của ánh sáng mặt trời, và nói cho Ali Haphet biết rằng nếu ông ta có được một viên kim cương bằng ngón tay cái ông có thể cho các con của ông làm vua các nước thiên hạ nhờ ảnh hưởng sự giàu sang của ông.

Hôm đó, sau khi nghe nói có sự hiện hữu của kim cương và giá trị tuyệt vời của nó, Ali Haphet đi ngủ với tâm trạng ông là người nghèo nhất thế gian này. Ông không mất gì cả nhưng ông nghèo vì ông không hài lòng với cái mình có. Suốt đêm, ông cứ chập chờn rồi giật mình lẩm bẩm: “Tôi muốn có một viên kim cương”.

Sáng sớm hôm sau, ông đánh thức nhà sư dậy, vì ông tin rằng các vị hiền sư rất minh mẫn khi thức dậy từ sáng sớm. Khi nhà sư đã tỉnh táo, Ali Haphet hỏi:
- Xin Thầy cho tôi biết người ta có thể tìm được viên kim cương ở đâu?

Nhà sư bảo:
- Anh hãy tìm thì anh sẽ gặp.

- Nhưng tôi biết phải tìm ở đâu?

- Nếu anh tìm một con sông chảy qua cát trắng giữa những đỉnh núi cao thì trong cát trắng đó thế nào cũng có kim cương.

Ali Haphet nóng lòng:
- Tôi không tin có những con sông như thế.

Nhà sư tiếp:
- Chắc chắn là có, anh chỉ cần tìm là anh sẽ gặp.

Ali Haphet đồng ý đi tìm. Ông bán hết tài sản, gom góp tiền bạc, gởi gia đình cho hàng xóm, ra đi tìm viên kim cương. Bắt đầu từ Ba Tư, ông ta đi đến Palestina, đoạn sang Âu Châu. Ông đi mãi, dần dần hết tiền hết của, quần áo tả tơi, nghèo khổ, đói khát mà vẫn chưa tìm được viên kim cương. Sau cùng, ông đến bờ biển Barcelona ở Tây Ban Nha.

Một chiều nọ, ngắm nhìn những đợt sóng bạc đầu to lớn đập vào ghềnh đá sủi bọt trắng xóa, ông nghĩ việc tìm kim cương của ông cũng đổ vỡ tan tành như thế. Chán nản, thất vọng ông gieo mình xuống biển và biến dạng giữa những đợt sóng vô tư.

Trong khi đó ở quê nhà, người mua nông trại của ông, một hôm dẫn lạc đà đến bờ suối trong vườn uống nước, nhận thấy dưới làn suối trong mát nơi mõm lạc đà, một vật gì phản chiếu ánh sáng lấp lánh, ông này moi lên thấy đấy là một tảng đá màu đen có vật gì giống như con mắt phản chiếu ánh sáng đủ mầu của mặt trời. Thấy đẹp, ông đem vào trưng trong nhà và dần dà quên hẳn đi.

Sau đó một thời gian, nhà sư trở lại thăm người chủ mới của nông trại. Vừa mở cửa ra thấy vật chiếu sáng giữa nhà, vị sư chạy lại và la lên:
- Kim cương đây rồi, Ali Haphet đã trở về phải không.

Ông chủ mới trả lời:
- Ali Haphet không trở về, và vật này đâu phải là kim cương, đấy chỉ là hòn đá tôi nhặt nơi suối trong vườn nhà.

Vị sư bảo:
- Không, đây là kim cương, tôi biết chắc đây là kim cương từ khi tôi vừa thấy nó.

Và họ chạy bổ ra vườn đào tìm những vật đó, càng đào họ càng gặp những viên kim cương đủ cỡ, có viên còn đẹp hơn, to hơn, quí hơn viên hiện ở trong nhà.

Chúng ta có biết đó là sự khám phá ra mỏ kim cương Gold Conda, một mỏ kim cương nổi tiếng lịch sử nhân loại, và những viên kim cương quí giá nhất thế giới như viên Co-hi-no, Oc-lot hiện giữ tại Anh Quốc và Nga đều tìm được từ mỏ này.

* * *

Vui phận
* * *

Ali Haphet cứ nghĩ kim cương ở tận phương trời xa xăm nào đó, nên ông đã “bỏ hình bắt bóng”, trong khi cả một kho tàng quí báu nằm ngay trong vườn nhà mà ông không hay.

Nếu chúng ta muốn thành công khắp nơi, trước hết chúng ta hãy thành công nơi mảnh đất quê hương mình đang sống, với những phương tiện mình đang có, đừng bao giờ để những câu như thế này có trong đầu chúng ta: “Phải chi tôi được như người này người kia, tôi sẽ làm được việc này việc nọ”. “Phải chi tôi được ở nơi nọ nơi kia chắc tôi không đến nỗi như thế này”.

Tất cả những ước mơ đó làm cho chúng ta quên mình đang ở đâu, mình phải làm gì, và nhất là nó không cho mình thấy những cơ hội, những thuận lợi mình đang có trong tầm tay để được thành công.

* * *

        Lạy Chúa, xin cho con biết làm sinh lợi những nén bạc Chúa đã trao ban, cho dù chỉ là một nén nhỏ nhoi.
        Xin cho con luôn xác tín rằng người “đứng núi này trông núi nọ” chính là kẻ thiệt thòi nhiều nhất.
        Xin cho con đừng quá vui khi thành công cũng đừng quá bối rối khi gặp trái ý.
        Xin cho con luôn biết sống an bình, vui tươi, hài lòng với chính cuộc sống hiện tại mà Chúa đã ban cho con. Amen.

Trích trong cuốn :
- Thiên Phúc.

+ Dấu hiệu của Kitô hữu
Còn ai nữa để Ta tha thứ?