Skip to main content

“Có những ngày...”

Cuộc sống chưa bao giờ hứa sẽ dễ dàng. Nhưng nếu bạn còn hiện diện ở đây, còn một trái tim biết đau, biết yêu—thì bạn đã đủ can đảm để đi tiếp.
A A+
color:
“Có những ngày...”
Đừng vội ghét những ngày tưởng như “chẳng còn gì”. Bởi có khi, chính ở đáy sâu đó, bạn mới tìm thấy ánh sáng – không phải từ bên ngoài, mà từ chính trong bạn.
Lm. Anmai, CSsR

Có những ngày, bạn tỉnh dậy không vì đồng hồ reo, mà vì nỗi mỏi mệt âm ỉ trong lòng.
Bạn nhìn vào gương, thấy một người với đôi mắt sưng mọng, làn da nhợt nhạt và trái tim như đang bị kéo căng bởi trăm mối tơ rối rắm.

Có những ngày, thế giới không còn là nơi bạn muốn thuộc về. Công việc trở thành gánh nặng, gia đình là nơi của những lời phán xét thay vì chốn bình yên, bạn bè bận rộn với cuộc sống riêng, và bạn—bơ vơ giữa những mảnh ghép không vừa.

Có những ngày, bạn không muốn tỏ ra mạnh mẽ nữa.
Không muốn “ổn” cho đúng vai, không muốn “kiên cường” vì ai đó cần.
Bạn chỉ muốn ngồi xuống một góc, buông bỏ mọi lớp vỏ ngoài, và… khóc.

Nhưng nếu hôm nay là một ngày như thế,
thì bạn ơi—hãy cứ thở sâu.
Không sao cả.
Bạn không hỏng. Bạn không yếu đuối. Bạn chỉ đang người.

Sống trên đời này, đâu phải ai cũng sẵn có một con đường phẳng lặng.
Có người phải gục ngã vài lần mới học được cách đứng lên.
Có người cần đi qua vài mùa bão mới biết quý trọng một ngày nắng.
Và có người, như bạn, đang phải một mình chật vật để hiểu rằng:
Trưởng thành không phải là không đau, mà là học cách bước qua nỗi đau một cách tử tế.

Bạn có quyền mỏi mệt. Có quyền thấy cuộc sống bất công, thấy mình nhỏ bé, lạc lõng.
Bạn có thể khóc nếu muốn.
Nhưng xin đừng quên:
nỗi buồn là một phần rất thật của hành trình sống.
Nó không đến để đánh gục bạn, mà để dạy bạn biết yêu bản thân hơn, dịu dàng hơn, hiểu đời sâu hơn.

Đừng vội ghét những ngày tưởng như “chẳng còn gì”.
Bởi có khi, chính ở đáy sâu đó, bạn mới tìm thấy ánh sáng – không phải từ bên ngoài, mà từ chính trong bạn.

Hãy tin tôi, bạn mạnh mẽ hơn bạn tưởng.
Mỗi lần bạn chọn đứng dậy sau một lần vấp ngã,
mỗi lần bạn chọn tha thứ dù trái tim chưa lành,
mỗi lần bạn chọn tin vào điều tốt đẹp dù mắt bạn đỏ hoe—
bạn đang chạm gần hơn đến một phiên bản rực rỡ mà chính bạn cũng chưa từng thấy.

Không cần phải “ổn” ngay hôm nay.
Chỉ cần bạn đừng bỏ cuộc.

Chỉ cần bạn bước tiếp, dù là chậm rãi.
Bởi vì từng hơi thở bạn giữ lấy, từng giây phút bạn không từ bỏ—đã là một chiến thắng.

Và nếu hôm nay, không ai nói điều này với bạn,
thì hãy để tôi nói:
Tôi tự hào về bạn.
Cảm ơn bạn đã chọn ở lại.
Cảm ơn bạn đã sống tiếp, dù mọi thứ không dễ dàng.

Cuộc sống chưa bao giờ hứa sẽ dễ dàng. Nhưng nếu bạn còn hiện diện ở đây, còn một trái tim biết đau, biết yêu—thì bạn đã đủ can đảm để đi tiếp.

Cảm ơn bạn.
Vì đã không gục ngã mãi mãi.
Vì vẫn chọn đứng lên—và sống.

edit