Skip to main content

Nếu yêu thương là tất cả thì đừng vì một chút tự trọng mà đánh mất ‘tình’ yêu thương

Hãy học cách đặt tình yêu thương lên trên tất cả.
A A+
color:
Nếu yêu thương là tất cả thì đừng vì một chút tự trọng mà đánh mất ‘tình’ yêu thương
Hãy học cách đặt tình yêu thương lên trên tất cả. Hãy học cách cúi mình xuống, không phải vì ta kém cỏi, mà vì ta trân trọng đối phương, trân trọng mối quan hệ này.
Lm Anmai, CSsR

Trong dòng chảy hối hả của cuộc sống, con người mải miết tìm kiếm những giá trị bền vững, những sợi dây liên kết vô hình nhưng mạnh mẽ. Và có lẽ, không có sợi dây nào thiêng liêng, cao cả hơn “tình yêu thương”. Nó không chỉ là cảm xúc lứa đôi mà còn là sự gắn kết giữa cha mẹ và con cái, giữa bạn bè và đồng nghiệp, là nguồn năng lượng vô tận nuôi dưỡng tâm hồn. Tình yêu thương, khi được đặt lên bàn cân của cuộc đời, dường như có trọng lượng của tất cả. Nhưng trớ trêu thay, trong hành trình gìn giữ và vun đắp thứ tình cảm ấy, con người lại thường xuyên vấp phải một rào cản vô hình, mang tên “tự trọng.”

Sự tự trọng, bản chất là một đức tính tốt, là lòng tự tôn, là sự tôn trọng bản thân và giữ gìn phẩm giá. Nó giúp ta sống ngay thẳng, không cúi đầu trước những điều sai trái. Thế nhưng, khi đặt vào mối quan hệ với tình yêu thương, sự tự trọng đôi khi lại trở thành một con dao hai lưỡi. Một chút tự trọng thái quá có thể biến thành sự ích kỷ, cố chấp, thành một bức tường kiên cố ngăn cách trái tim. Chúng ta dễ dàng thấy điều đó trong những cuộc cãi vã, khi cả hai đều muốn mình là người đúng, muốn đối phương phải xuống nước trước. “Nếu tôi xin lỗi trước, chẳng phải là tôi sai hay sao?”, “Tại sao tôi phải nhường nhịn mãi?” - những câu hỏi ấy, những suy nghĩ ấy cứ luẩn quẩn, gặm nhấm sự bao dung và cuối cùng, làm rạn nứt cả một tình yêu.

Thế nào là “một chút tự trọng” đánh mất “tình” yêu thương? Đó là khi chúng ta chọn giữ lại sự kiêu hãnh của bản thân thay vì mở lòng tha thứ; là khi ta khép chặt cửa lòng, không chấp nhận những khuyết điểm của đối phương vì cho rằng điều đó làm tổn thương lòng tự tôn của mình. Có những người sẵn sàng buông tay chỉ vì một lời nói lỡ lời, một hành động chưa đúng ý, chỉ vì “lòng tự trọng không cho phép”. Họ quên rằng, tình yêu thương không phải là một ván cờ, nơi có kẻ thắng người thua. Tình yêu là sự sẻ chia, là sự bao dung, là sự thấu hiểu. Nó đòi hỏi cả hai phải cùng nhau gạt bỏ cái “tôi” cá nhân để hướng tới cái “chúng ta” chung.

Khi tình yêu là tất cả, là kim chỉ nam cho mọi hành động và suy nghĩ, thì sự tự trọng phải được đặt ở một vị trí khác, vị trí của sự khiêm nhường và lắng nghe. Nó không còn là ranh giới để phân định đúng sai, mà là nền tảng để mỗi người tự hoàn thiện bản thân, trở nên xứng đáng với tình yêu thương mà mình nhận được. Một người có tự trọng không phải là người không bao giờ chịu thua, mà là người biết nhận lỗi khi mình sai, biết lắng nghe để thấu hiểu, và biết nhường nhịn để giữ gìn hòa khí. Họ hiểu rằng, sự hy sinh nhỏ bé ấy không phải là mất đi giá trị của bản thân, mà là sự dâng hiến cao cả để bảo vệ một điều lớn lao hơn, đó là tình yêu.

Cuộc sống vốn dĩ là một chuỗi những sự lựa chọn. Và trong tình yêu, chúng ta luôn phải đối diện với lựa chọn giữa việc giữ lấy sự kiêu hãnh của bản thân và vun đắp hạnh phúc chung. Nhiều người, sau những cuộc chia ly, mới nhận ra rằng “chút tự trọng” ngày xưa hóa ra chỉ là sự bồng bột, sự cố chấp. Họ nuối tiếc, nhưng đã quá muộn. Vì vậy, đừng đợi đến khi mọi thứ đã vỡ vụn mới nhận ra giá trị của sự bao dung. Hãy học cách đặt tình yêu thương lên trên tất cả. Hãy học cách cúi mình xuống, không phải vì ta kém cỏi, mà vì ta trân trọng đối phương, trân trọng mối quan hệ này.

Bởi lẽ, tự trọng có thể giữ lại được cái “tôi” nguyên vẹn, nhưng tình yêu thương mất đi sẽ để lại một khoảng trống vô vọng, một sự thiếu hụt không gì bù đắp được. Hãy sống với một trái tim bao dung, một tâm hồn rộng mở, để tình yêu thương luôn là ngọn lửa sưởi ấm cuộc đời, thay vì để “một chút tự trọng” trở thành làn gió độc thổi tắt đi ngọn lửa ấy.

edit