Skip to main content

Mùa Chay này, có những hòn đá buông rơi...

Lạy Chúa Giêsu, chúng con đâu có vô can, 2.000 năm sau, trong số những thứ tội nghiệt ném vào Chúa ấy có cả những hòn đá đủ kích cỡ của chúng con...
Mùa Chay này, có những hòn đá buông rơi...
Lạy Chúa Giêsu, chúng con đâu có vô can, 2.000 năm sau, trong số những thứ tội nghiệt ném vào Chúa ấy có cả những hòn đá đủ kích cỡ của chúng con...

Có một phiên tòa lạ lùng, chưa bao giờ có, không diễn ra trong một phòng nghị án trang nghiêm mà lại ngay trước thềm Đền Thờ Giêrusalem, một loại phiên tòa xử lưu động theo kiểu nói ngày nay. Phe công tố nhao nhao buộc tội và hằm hè chất vấn, không ngờ sau đó lại lần lượt cúi đầu lặng lẽ rút lui. Người bị đẩy vào thế làm quan tòa bất đắc dĩ, buộc phải ra một bản án xét xử thật nặng, bỗng nhiên trở thành trạng sư, với một bài biện hộ vỏn vẹn có mỗi một câu rất ngắn. Tội nhân bị điệu đến trước tòa, nghe luận tội, rõ ràng nằm trong khung án tử hình, cuối cùng ngơ ngác thấy mình được tha bổng, kèm một lời dặn dò nhắn nhủ rất nhẹ nhàng: từ nay thôi đừng phạm tội nữa.

Ở phiên tòa ấy, chút xíu nữa thôi, có thể đã biến ngay thành pháp trường xử tử ngay tại chỗ, vì người ta chắc cũng đã cầm sẵn trong tay một cục đá, có khi đã thủ kỹ trong túi vài cục đá, thậm chí cả vốc đá không chừng. Và sẽ chẳng cần chờ kết luận của bồi thẩm đoàn, chẳng cần đợi tiếng búa quyết định cuối cùng của quan án, cục đá ấy, vốc đá ấy sẽ “hoàn thành tốt”, “xử lý gọn” ! Đâu phải đây là vụ xử duy nhất và là vụ xử đầu tiên ! Tội ngoại tình không hiếm, bắt quả tang cũng nhiều. Hôm nay, mặt trời vừa hừng sáng, thế nào cũng có máu đổ, có kẻ phải chết !

Nhưng cục diện xoay chuyển nhanh không ngờ, đối tượng gây án đang là một người đàn bà bỗng nhiên thành cả một nhóm đàn ông ! Chỉ một đề nghị nhỏ nhẹ ôn hòa nhưng ngầm chứa một thách thức sinh tử quyết liệt: “Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi !”

Công bằng mà nói, những người đàn ông có mặt hôm ấy, ngoài Chúa Giêsu ra, đều là những kẻ còn có liêm sỉ và tự trọng. Cứ thử tưởng tượng có một sự thể tương tự xảy ra ở ngay quảng trường Nhà Thờ Đức Bà Sàigòn, ngay chân tượng Mẹ Maria Nữ Vương Hòa Bình, không biết con người chúng ta thời nay sẽ phản ứng ra sao, chưa chắc đã có ai chịu thua lý mà bỏ đi, ngược lại, một trận mưa đá sẽ giết chết tức khắc cả chị phụ nữ lẫn Chúa Giêsu vì bị... chấn thương sọ não !

Mà thôi, thời đại văn minh, trên thế giới chỉ còn vài nơi theo thứ tín ngưỡng cực đoan quá khích mới dùng đến đá để ném chết nhau. Bây giờ người ta sẽ ném vào đầu nhau, vào mặt nhau, vào lòng nhau, vào đời nhau những thứ khác không gây đổ máu nhưng lại đau hơn nhiều, đau đến chết, mà là chết dần chết mòn chứ chẳng chết ngay, chết nhanh chóng.

Cách đây một tuần, chúng tôi đưa một cô gái từ Mái Ấm BVSS đi sanh. Các y bác sĩ ở bệnh viện Nhân Dân Gia Định thì quen quá rồi, cả ba Mái Ấm của chúng tôi, Giêrađô, rồi Sarnelli và mới đây thêm Fiat, đều là “khách hàng tiềm năng” trong gần mười năm qua, có lẽ không ít hơn 400 ca đã sanh nở an toàn, mẹ tròn con cũng... tròn !

Tội nghiệp cô bé, đơn thân vô gia đình,  da đen nhẻm, người cao lớn dềnh dàng, được cái nụ cười rất tươi, thậm chí còn phảng phất một chút nét hồn nhiên. Cô bé đã tính chuyện ban ngày cứ lang thang vật vờ trong bệnh viện Từ Dũ, đến tối tìm cách trốn trong các khu nhà vệ sinh, hy vọng đến lúc trở dạ đẻ thì được người ta lo cho miễn phí, chẳng lẽ đã trót nhận là lương y mà lại nỡ từ chối không... đỡ, phải chịu đẻ rơi !

Thế rồi, có cô y công tốt bụng ở Từ Dũ vốn là “mạng lưới” cộng tác, biết chuyện báo cho anh chị em mạng lưới BVSS ở Sàigòn, và cô bé đã được đón về Mái Ấm. Cứ tưởng nay mai sanh, không ngờ đến hơn 42 tuần, cô bé mới nhập viện, phá kỷ lục sanh già tháng !

Nằm chờ một ngày ở Nhân Dân Gia Định, không biết nhanh nhảu vô tư thế nào, cô bé đi kể lể hết mọi sự về bản thân, về nơi đã cưu mang mình. Nhiều bà nhiều cô cũng đi sanh hoặc giúp người nhà sanh, sắp sanh hay vừa sanh xong, tò mò xúm lại nghe chuyện, rồi lại tản ra xầm xì bàn tán. Chúng tôi lo quá, cứ sợ gặp rắc rối, không khéo lại bị điều tra xem Mái Ấm này là thế nào. Không ngờ, ngoài một số quan tâm với sự tế nhị và chân thành, thì có một số bà lắm chuyện, lại xì xầm bình phẩm này kia, ra cái điều... không chồng mà chửa ! Một số khác lại có những lời tỏ vẻ... thương hại quá đáng, khiến cho bà mẹ trẻ đâm ra tủi thân ghê gớm. Không phải là ném đá mà là ném những lời, những ánh mắt và thái độ kiểu này thì không khác gì xới tung quá khứ, làm cho những vết thương mới chớm lành lại thêm sưng tấy xót xa trong tâm hồn !

Cuối Mùa Chay năm nay, chúng tôi được gọi về giúp Giới Trẻ hạt Hòa Thanh, Giáo Phận Xuân Lộc, Tĩnh Tâm tại Nhà Thờ Tiên Chu, Hố Nai. Ngày đầu tiên, chị Hồng Quế, Dòng Đaminh Tam Hiệp, đã đặt trên Cung Thánh một Thập Giá giữa một tấm vải trắng và hoa tươi, giúp các em xét mình, nhớ lại trong đời mình đã từng làm đau tha nhân bằng những cái đinh đóng sâu vào lòng họ, lại cũng nhớ những chiếc đinh chính mình đã bị người khác vô tình hay cố ý “ghim” vào cuộc đời mình, làm thành những vết thương hầu như không bao giờ lành !

Thế rồi các em lần lượt tiến lên nhặt một chiếc đinh rồi đặt bên cạnh Thánh Giá Chúa Giêsu, xin Ngài chữa lành tâm hồn những người mình đã đóng đinh, lại cũng chữa lành chính tâm hồn mình đã từng bị ai đó đóng đinh, dẫu đã nhổ ra nhưng vết tích sâu hoắm vẫn còn đấy... Tất cả diễn ra trong ánh nến, tiếng hát và giai điệu nhạc Metanoia. Nhiều bạn trẻ đã khóc, đã hoán cải và được chữa lành...

Ngày thứ nhì, thứ bảy 16.4, đến phiên mình, chúng tôi đã dặn trước các bạn trẻ về tham dự Tĩnh Tâm, mỗi người nhớ cầm theo một cục đá. Trên Cung Thánh dựng một Thánh Giá cao bằng cây cừ tràm. Câu chuyện về vụ án ném đá trước thềm Đền Thờ Giêrusalem được kể lại ( Ga 8, 1 – 11 ) và các bạn được hướng dẫn sám hối trong thinh lặng. Đèn trong Nhà Thờ Tiên Chu được tắt hết chỉ còn ánh vàng ấm áp trên Cung Thánh. Các bạn tay cầm đá, từ trong bóng tối tiến lên, thả rơi từng hòn đá dưới chân Thánh Giá Chúa Giêsu, quay sang thắp sáng ngọn nến rồi trở về chỗ.

Nhà Thờ sáng dần lên, khuôn mặt các bạn ửng dần lên, các bạn hát trong nụ cười tươi tắn hân hoan vì đã được chính Chúa Giêsu chữa lành: “Xin ban cho chúng con hôm nay trái tim yêu thương của Chúa...” Từ nay các bạn sẽ nhớ, thôi không ném đá vào đời nhau, ném đá vào lòng cha mẹ, anh chị em... Nhưng thay vì những cục đá oan nghiệt ấy sẽ được thả rơi xuống dọc đường, có thể làm vấp ngã tha nhân, gây thêm nhiều tai nạn, các bạn sẽ dùng chúng để chôn chặt chân Thập Giá Chúa Giêsu, để Thập Giá Hồng Phúc ấy sẽ ngất cao giữa đời và nở hoa tình nghĩa yêu thương !

Nhạc sĩ Song Ngọc có sáng tác bài “Chuyện người đàn bà 2000 năm trước” và Paris By Night đã trình diễn thật xúc động với giọng hát của Thế Sơn. Còn ông speaker Ngọc Ngạn thì dẫn chuyện hấp dẫn và sinh động, thuyết phục cứ như một Linh Mục trên tòa giảng.  Xin chép lại lời bài hát:

“Ai người vô tội ? Ai người không tội ?
Hãy mạnh tay ném đá ném đá ném trước đi, còn, còn đợi gì ?
Ai, người vẹn toàn ? Ai người trong sạch ?
Còn chờ chi ? Ném chết ném chết, ném chết tội đồ nhân gian...
Chuyện người đàn bà 2.000 năm trước
Sách cổ đã ghi, đống đá còn nguyên.
Vì người vô tội hay đời giả dối, thế giới giả nhân, chào thua !
Người ơi, tình ơi... Ai tội đồ ? Ai tỉnh ngộ ?
Người ơi, đời ơi, cũng vậy thôi...”

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã bị đóng đinh, nhưng chúng con nhận thấy, trước khi chết vì những cây đinh dài cắm chân tay Chúa vào thân gỗ Thập Giá dọc và ngang, thì Chúa cũng đã từng bị ném đá bao nhiêu lần, không phải đá cục mà là những lời vu cáo, kết tội, chế giễu, nhục mạ, thách thức, chối bỏ, từ khước... đã được người ta giang thẳng cánh, lấy hết sức bình sinh ném thẳng vào mặt Chúa, vào lòng Chúa, vào cuộc đời Chúa, vào thân phận Chúa. Thế mà Chúa vẫn cứ mỉm cười bao dung...

Lạy Chúa Giêsu, chúng con đâu có vô can, 2.000 năm sau, trong số những thứ tội nghiệt ném vào Chúa ấy có cả những hòn đá đủ kích cỡ của chúng con...

Lm. QUANG UY, DCCT, Chúa Nhật 17.4.2011 
Nguồn:http://www.fiat-xinvang.net/index.php?option=com_content&view=article&id=140:mua-chay-nay-co-nhng-hon-a-buong-ri&catid=26:nhng-mng-suy-t&Itemid=6