Skip to main content

Những câu chuyện nho nhỏ (2)

Mỗi người chúng ta phải đóng góp bằng thiện chí của mình dù là một chút, để chắc tâm thực hiện được cuộc” vượt qua” từ đời sống tội lỗi lên đời sống thánh thiện.
Những câu chuyện nho nhỏ (2)
1. Ba đồng tiền vàng
Thời trung cổ, có một vụ hành quyết tội phạm tại một thị trấn kia. Theo phép nước, chỉ có mỗi một lối thoát chết cho tử tội là nộp đủ 1000 đồng tiền vàng để chuộc mạng. Nhà vua tỏ ra hào hiệp tặng hết số vàng 700 đồng mang theo. Hoàng hậu theo gương tặng 200 đồng. Các quan cũng dốc túi... Người ta đếm được tất cả 997 đồng, còn thiếu 3 đồng. Công lý không thể nhân nhượng, đành phải thi hành án lệnh. Toán hành quyết tròng giây thừng vào cổ tử tội, sửa soạn rút giây. Bỗng một tiếng kêu lớn “Khoan đã, lục soát người nó đi. Biết đâu đấy”. Tên đao phủ lần giây lưng tội nhân, móc ra được 3 đồng tiền vàng hắn giấu kỹ từ trước...
Bài học rất dễ hiểu : Vua là Chúa cứu thế, hoàng hậu là Đức Maria, các quan là các thánh và các kitô hữu chân chính... Tất cả đã quyên góp thành một kho báu cứu độ. Dẫu sao vẫn thiếu một ít. Mỗi người chúng ta phải đóng góp bằng thiện chí của mình dù là một chút, để chắc tâm thực hiện được cuộc” vượt qua” từ đời sống tội lỗi lên đời sống thánh thiện.

2. Chiếc quan tài nhỏ
Ở Tô Châu có một nhà sư tên là Viên Thủ Trung. Để răn mình và cảnh giác những khách đến viếng Chùa, ông cho làm một chiếc quan tài nhỏ xíu dài 3 tấc có nắp đậy và mở ra được, rồi để trên bàn ở phòng tiếp khách. Khách đến viếng chùa người nào cũng xem và tò mò hỏi. Nhà sư giải thích : “Có sống tất phải có chết, rồi ai cũng phải chui vào cái hòm này. Nhưng trong thực tế thiên hạ ít ai nghĩ tới, chỉ ham mê mải miết bận bịu với danh vọng, tiền của, nhan sắc... là những thứ chẳng bao lâu sẽ biến thành mây khói. Phần tôi, mỗi khi bị thế tục ám ảnh và lôi cuốn, khi nhìn vào quan tài nhỏ này, tôi cảm thấy một sức mạnh lạ lùng đủ chặn đứng mọi cám dỗ và tâm hồn lại được nhẹ nhàng thảnh thơi.
Thánh Kinh cũng ghi : Hãy năng nhớ đến sự chết thì con sẽ không phạm tội.

3. Chần chờ
Ngày kia Satan họp các đồ đệ bàn tính kế hoạch :
- Làm thế nào để chiếm đoạt được các linh hồn ?
- Tôi sẽ rỉ tai họ rằng ”Không có Chúa. Không có Chúa”, con thứ nhất trả lời.
- Họ đâu có tin. Nhìn vũ trụ, họ không thể nào chối có Chúa được.
- Tôi sẽ rỉ tai họ ”Chết là hết. Chết là hết”.
- Than ôi, sự đời đời đã được khắc sâu vào chính giữa trái tim của con người.
Satan và các đồ đệ trầm ngâm nghĩ ngợi. Bỗng một con quỷ khác đứng dậy
- Tôi sẽ nhắc đi nhắc lại cho loài người rằng Chúa có thật và chết là chưa hết đâu. Tôi lại còn nói với họ hãy ăn năn đền tội và trở lại với Chúa. Nhưng tôi sẽ rỉ tai họ” Gấp gì, còn chán thời giờ. Gần chết hẳn ăn năn tội, đợi khi nguy hiểm tới rồi hẳn lo phần hồn cũng chưa muộn gì”.
Quỷ vương Satan cười ha hả :
- Tuyệt, tuyệt ! Theo kế hoạch này, thế nào chúng ta cũng thành công.

4. Cha Maximilien Kolbe
Một buổi sáng cuối tháng 7 năm 1941 tại trại tập trung Oswiccim của Đức quốc xã, có một người vượt ngục, 10 người khác bị xử thay vào. Các nạn nhân run rẩy bước ra, đứng không vững, khiếp đảm, không dám kêu la, trừ một người kêu ré lên ”Ôi vợ và các con tôi”.
Hàng trăm dãy tù nhân xếp hàng dài im thin thít, hú hồn vì chưa phải tên mình, không một ai dám cựa quậy. Bỗng từ dãy tù nhân bên trái, một người gầy guộc rời hàng bước về phía viên trưởng trại. Mọi người nín thở : chuyện chưa từng có ! Viên trưởng trại đặt tay lên súng :
- Anh muốn gì ?
- Tôi muốn chết thay một người trong bọn họ.
Viên trưởng trại sửng sốt. Y tưởng mình nghe lầm. Nhưng không, người kia thực sự xin được chết thay cho kẻ có vợ và các con đang đợi ở nhà. Sau mấy câu gượng gạo, viên trưởng trại nhượng bộ, chấp nhận lời yêu cầu. Kẻ tình nguyện đó là Maximilien Kolbe, một linh mục công giáo. Cha đã được Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II phong thánh ngày 10.10.1082 tại Rôma.

(Trích ”Phúc”)
+ Thánh ý Chúa trong cuộc đời
+ Ta đã dựng nên con