Skip to main content

Dấu chỉ

Thiên Chúa là tình yêu và chúng ta là những con người có tự do. Do đó Thiên Chúa không nói với chúng ta bằng một ngôn ngữ nào khác hơn là ngôn ngữ tình yêu.
Dấu chỉ
Thiên Chúa là tình yêu và chúng ta là những con người có tự do. Do đó Thiên Chúa không nói với chúng ta bằng một ngôn ngữ nào khác hơn là ngôn ngữ tình yêu.

Một trong những cuốn phim hay nhất của Chalot và có lẽ cũng là một trong những cuốn phim hay nhất trong lịch sử điện ảnh, đó là cuốn phim có tựa đề: “Ánh sáng đô thị”. Đó là câu chuyện tình cảm của gã lang thang và một cô gái bán hoa.

Nàng là một cô gái mù bán hoa bên vệ đường. Một nhà tỉ phú trong vùng ngày nào cũng dừng lại mua hoa của nàng. Ngày kia, gã lang thang là chàng Chalot cũng dừng lại mua hoa. Cô gái bán hoa tưởng là người tỉ phú. Thế là một giấc mộng đã chớm nở và nối kết hai tâm hồn. Nàng tưởng mình gặp được người mình mơ mộng từ lâu. Chàng thì hy vọng sẽ kiếm được tiền để chữa lành tật mù lòa của nàng.

Nhưng chẳng may, vì một sự ngộ nhận, chàng để bị cảnh sát giam giữ. Sau một thời gian cầm tù, chàng được trả tự do. Chàng trở lại chỗ cũ để tìm người con gái mù, nhưng nàng không còn ở đó nữa. Nhờ tiền bạc trước kia chàng đã gởi cho nàng người con gái đã được chữa lành và nay đứng trông coi một cửa hàng bán hoa rộng lớn hơn. Chàng đi qua đi lại nhiều lần, nhưng không thể nào nhận ra nàng.

Tình cờ một cành hoa hồng rơi xuống đất, chàng nhặt lấy. Người con gái cười như nhạo báng. Chàng định bỏ đi, nhưng chợt nhận ra tiếng cười. Quay lại, chàng hỏi một cách nhút nhát: “Cô đã thấy được rồi sao?”… người con gái nhận ra tiếng nói quen thuộc… Nàng từ từ nhặt chiếc hoa và gắn lên áo chàng. Và nàng thốt lên trong cảm xúc: “Anh đấy sao?”. Thế là cả hai bên đã nhận ra và họ sẽ không bao giờ rời nhau nữa.

* * *

Dấu chỉ
* * *

Cuộc gặp gỡ trong bất cứ một cuộc tình nào cũng là hình bóng của cuộc “gặp gỡ trong Đức Tin” giữa chúng ta và Thiên Chúa. Thiên Chúa là tình yêu và chúng ta là những con người có tự do. Do đó Thiên Chúa không nói với chúng ta bằng một ngôn ngữ nào khác hơn là ngôn ngữ tình yêu. Tình yêu không bao giờ là một cưỡng bách, nhưng là một lời mời gọi tự do.

Chúng ta cũng có thể đáp trả tiếng mời gọi ấy, bằng thái độ mau mắn và vui tươi, không đòi hỏi và thử thách Thiên Chúa, nhưng tín thác và nhận ra dấu chỉ của ngài qua những cái tầm thường nhất của cuộc sống.

Nhận ra Chúa chính là nhận ra đường lối quan phòng đầy khôn ngoan của Ngài, và tin tưởng bước đi với tâm hồn đơn sơ, phó thác trong bàn tay yêu thương của Chúa.

“Đời con Chúa rõ mười mươi,
Huấn lệnh thánh ý con thời vâng theo”
(Tv 118, 168)

Nhận ra Chúa chính là nhận ra mọi người là anh em với nhau để yêu thương như yêu thương chính Chsua: “Ai không yêu thương thì không biết Thiên Chúa vì Thiên Chúa là tinh yêu” (Ga 15,12).

Nhận ra Ngài như cô gái bán hoa nhận ra giọng nói của chàng Chalot, đó là Ơn gọi của người Kitô hữu chúng ta.

* * *

Lạy Chúa, lúc nào Chúa cũng hiện diện ở đó trong cuộc sống con, nhưng tiếng ồn ào của những đam mê khiến con không còn nhận ra lời mời gọi của Chúa. Xin tha thứ cho con, và xin ban cho con có đôi tai luôn biết mở rộng để nghe được tiếng Chúa đang mời gọi.

Xin ban cho con ánh mắt của Chúa, để con có thể nhìn xa hơn những hạn hẹp ích kỷ của con và nhận ra Chúa trong người anh em.

Xin ban cho con tình yêu Chúa để con có thể yêu thương mọi người như Chúa đã yêu con. Amen.

Thiên Phúc
“Như lòng Chúa khoan dung"

+ Bài giảng của vị giáo trưởng
+ Tình yêu mạnh hơn thời gian
+ Lúa mì và hoa mồng gà