Skip to main content

Trên tuyết

Yêu không chỉ là một danh từ – nó là một động từ; nó không chỉ là cảm xúc – nó là quan tâm, chia sẻ, giúp đỡ, hy sinh. - William Arthur Ward -
Trên tuyết
Yêu không chỉ là một danh từ – nó là một động từ; nó không chỉ là cảm xúc – nó là quan tâm, chia sẻ, giúp đỡ, hy sinh. - William Arthur Ward -

Một bà cụ nặng nhọc lê bước trên phố. Bà cụ đi chân đất. Trên tuyết. Một đôi trẻ tay xách lỉnh kỉnh những túi to – vừa nói chuyện vừa cười đến nỗi không để ý thấy bà cụ

Một người mẹ trẻ dẫn hai đứa con nhỏ tới nhà bà ngoại. Họ quá vội nên cũng không để ý.

Một viên chức ôm một chồng sách đi qua. Mải suy nghĩ nên cũng không để ý.

Bà cụ dùng hai tay để khép vạt áo đã đứt hết khuy. Dừng lại, nép vào một góc bến xe buýt. Một quý ông ăn mặc lịch lãm cũng đứng đợi xe buýt, Ông cố đứng tránh xa bà cụ mộ chút. Tất nhiên là bà già rồi, chẳng làm hại được ai, nhưng nhỡ bà ấy bị bệnh lây nhiễm thì sao…

Một cô gái cũng đứng đợi xe buýt. Cô liên tục liếc xuống chân bà cụ nhưng cũng không nói gì.

Xe buýt tới bà cụ nặng nhọc bước lên xe. Bà ngồi trên chiếc ghế ngay sau người lái xe. Quý ông và cô gái vội vã chạy xuống cuối xe ngồi. Người lái xe liếc nhìn bà cụ và nghĩ: “Mình không thích phải nhìn thấy cảnh nghèo khổ một chút nào”. Một cậu bé chỉ vào bà cụ và kêu lên với mẹ:

- Mẹ ơi, bà ấy đi chân đất! Mẹ bảo ai hư mới đi chân đất, đúng không mẹ?

Người mẹ hơi ngượng ngập kéo tay con xuống:
- Andrew, không được chỉ vào người khác! – Rồi bà mẹ nhìn ra cửa sổ.

- Bà cụ này chắc phải có con cái trưởng thành rồi chứ! Con cái của bà ấy nên cảm thấy xấu hổ mới phải! - Người phụ nữ bỗng thấy mình là người tốt vì đã quan tâm đầy đủ tới mẹ mình.

- Đấy, ai cũng phải học cách tiết kiệm. Nếu bà ấy biết tiết kiệm từ khi còn trẻ thì bà ấy đã chẳng nghèo như bây giờ - Một chàng trai trẻ thêm vào.

Một doanh nhân hào phòng bỗng cảm thấy ái ngại. Ông lấy trong ví ra một tờ 10 đô la, ấn vào bàn tay nhăn nheo của bà cụ, nói giọng hãnh diện:
- Đây, biếu bà! Bà nhớ mua đôi giày mà đi! Rồi ông quay về chỗ ngồi, cảm thấy hài lòng và tự hào về mình.

Mỗi ngày là một niềm vui
Xe buýt dừng lại khi tới bến và một vài người khách bước lên. Trong số đó có một cậu bé khoảng 17 tuổi. Cậu ta mặc chiếc áo khoác to màu xanh và đeo ba lô cũng to, đang nghe headphone.

Cậu trả tiền xe buýt và ngồi ngay vào ghế ngang hàng với bà cụ.

Rồi cậu nhìn thấy bà cụ đi chân đất. Cậu tắt nhạc. Cảm thấy lạnh người. Cậu nhìn từ chân bà cụ sang chân mình. Cậu đang đi một đôi giày cổ long dành cho trời tuyết. Đôi giày mới tinh và ấm sực. Cậu phải tiết kiệm tiền tiêu vặt khá lâu mới mua được. Bạn bè đứa nào cũng khen!

Nhưng cậu cúi xuống và bắt đầu cởi giày, cởi tất, rồi ngồi xuống sàn xe, bên cạnh bà cụ.
- Bà, cháu có giày đây này! – cậu bé nói.

Một cách cẩn thận, cậu ta nhấc bàn chân lạnh cóng, co quắp của bà cụ lên, đi tất và đi giày vào chân bà. Bà cụ sững người, chỉ khẽ gật đầu và nói lời cảm ơn rất nhỏ. Lúc đó, xe buýt dừng. Cậu thanh niên chào bà cụ và xuống xe. Đi chân đất trên tuyết. Những người khách trên xe thò đầu ra cửa sổ, nhìn đôi chân cậu thanh niên, xôn xao bình phẩm:

- Cậu ta làm sao thế nhỉ? – một người hỏi.
- Một thiên thần chăng?
- Hay là con trai của Chúa?

Nhưng cậu bé, người ban nãy chỉ tay vào bà cụ, quay sang nói với mẹ:
- Không phải đâu mẹ ạ! Con đã nhìn rõ mà. Anh ấy là một người bình thường thôi!

Và việc làm đó, thực sự cũng chỉ cần một người bình thường!

__Tác giả: Khuyết Danh__